Người điên và những án mạng từ trên trời
Thứ Tư, 3 tháng 10, 2012
LTS:
Thời gian qua, vấn đề người tâm thần phạm pháp hình sự được thấy rõ
qua những vụ án mà mức độ nghiêm trọng, khủng khiếp của nó khiến dư
luận xã hội hết sức quan ngại. Với mong muốn có cái nhìn tổng thể về vấn
đề người tâm thần gây ra, cho đến những vấn đề quản lý Nhà nước, pháp
luật, xã hội. Đồng thời, lấy ý kiến của các chuyên gia y học, pháp lý
nhằm mổ xẻ các căn cứ, cơ sở pháp luật về việc khám chữa bệnh và quản lý
bệnh nhân tâm thần. Thực tế tìm hiểu cho thấy còn quá nhiều bất cập.
Người tâm thần gây án không khác gì “quả bom di động”, chẳng biết khi
nào nó sẽ nổ tung. Trong khi đó, các chế tài pháp lý về vấn đề chữa bệnh
bắt buộc cho người tâm thần gần như chưa có, có chăng là “chỉ bắt buộc
sau khi người tâm thần… gây án” (!).
Người tâm thần giết người gây ra những tác động xã hội nặng nề. Hệ
lụy từ những vụ án do người tâm thần gây ra đều nằm ngoài mối quan hệ
hung thủ - nạn nhân. Nó đòi hỏi cần có một cơ chế quản lý mang tính
phòng ngừa, ngăn chặn cao hơn, chứ không thể cứ xảy ra rồi mới hối tiếc
và đổ lỗi cho kẻ… tâm thần.
Gặp ác mộng: Kẻ điên giết bố, mẹ
Sáng ngày 5/8/2012, rất nhiều người dân ở tổ 4, ấp 1, xã Long Can,
huyện Cần Đước, tỉnh Long An bàng hoàng chứng kiến một vụ án mạng man rợ
xảy ra tại căn nhà số 99, tổ 4, ấp 1 làm bà Đặng Thị M (68 tuổi) chết
tại chỗ, ông Phan Ngọc N (70 tuổi) bị thương nặng ở tay được đưa vào
bệnh viện cấp cứu. Kẻ gây ra vụ án mạng nghiêm trọng chính là Phan Văn
Tính (30 tuổi), con thứ 5 của vợ chồng ông bà M. Tính gây ra vụ án mạng
trong khi bị kích động do có tiền sử bệnh tâm thần. Tính bị bắt giữ
chuyển về Công an tỉnh để làm rõ vụ việc.
Hung thủ Phan Văn Tính (ảnh: Hà Nội Mới)
Theo đó, vào khoảng gần 1h sáng ngày 5/8, hàng xóm nghe tiếng kêu cứu
của ông N trong đêm tối nên chạy ra. Lúc này mọi người phát hiện ông N
với vết thương trên tay đang bỏ chạy thục mạng, phía sau Tính dùng dao
rượt theo. Không đuổi được ông N, Tính quay vào nhà thấy bà M đang nằm
trên giường, Tính dùng chiếc ghế đẩu đập vào phần đầu của bà M. Vì Tính
cầm con dao lăm lăm trên tay, mọi người không dám vào can ngăn nên đã
báo với Công an xã Long Can. Gần 10 người sau khi khuyên giải và áp sát
mới khống chế được Tính.
Được biết, Tính có tiền sử bệnh tâm thần và mới lấy vợ từ năm 2010.
Tuy nhiên, do biết Tính bị tâm thần, chỉ một thời gian ngắn, vợ Tính đã
bỏ về nhà mẹ đẻ. Không có người chăm sóc, bà M và ông N lại đưa Tính về
nhà để chạy chữa. Gia đình Tính cũng cho biết, đã đưa Tính đi chạy chữa ở
nhiều nơi, thấy bệnh tình biến chuyển tốt nên đã đưa Tính về nhà để
tiện bề chăm sóc. Từ khi được về nhà, mỗi lần lên cơn, Tính la hét đập
phá tài sản trong nhà, nhưng những lúc bình thường Tính biết đi phụ hồ,
phơi đay giúp ông bà N. Vì thế, gia đình Tính không thể ngờ rằng, có một
ngày, Tính lại cầm dao hạ sát bố, mẹ một cách dã man, điên dại như thế.
Tại cơ quan công an Tính đã luôn mồm lảm nhảm một câu mà khiến ai cũng
phải rùng mình về sự điên khùng của hung thủ: “Bọn nó định giết tôi, nên
tôi mới giết bọn chúng”.
Yêu đến phát điên và… giết vợ
Chị Vũ Thị L. (SN 1975) ở Nam Phú, Xã Nam Phong (Phú Xuyên, Hà Nội)
vốn là một người phụ nữ hiền lành, chăm chỉ. Học hết phổ thông, chị ở
nhà làm ruộng, mong lấy được một người yêu thương mình. Nhưng một phần
vì nhà nghèo, một phần vì chị không có nhan sắc như những cô gái cùng
làng khác nên qua tuổi 25 mà chị vẫn chưa có người để ý. Cùng làng với
chị có Đỗ Công Phóng (SN 1973) ngay từ khi sinh ra đã bị câm, điếc bẩm
sinh và thần kinh của Phóng có những triệu chứng bất bình thường, thỉnh
thoảng ú ớ những âm từ mà không ai hiểu được.
Tuy nhiên, ngoài những lúc phát hiện, Phóng lại là một người chăm
chỉ, chịu khó, có bàn tay khéo léo trong mọi công việc, ai bảo gì cũng
nghe. Số trời run rủi, qua những lần tiếp xúc với Phóng, chị L. rất cảm
phục “hoa tay” và thương cho hoàn cảnh của Phóng. Mặc dù bị ngăn cản
nhưng chị L vẫn quyết tâm lấy Phóng.
Không lâu sau đó, đám cưới của họ được tổ chức. Tuy còn nhiều những
khó khăn, trở ngại thế nhưng nhờ sự tần tảo chịu thương chịu khó của chị
L và Phóng mà họ đã gần gây dựng được thành tổ ấm. Nếu như Phóng hay
đập phá mỗi khi phát bệnh thì từ khi lấy vợ Phóng không có biểu hiện
khác thường nào. Thấy chồng thay đổi, chăm chỉ làm ăn nên chị L. và gia
đình nhà Phóng cứ nghĩ là Phóng đã khỏi hẳn bệnh, nên không mua thuốc và
đi khám ở các bệnh viện nữa.
Đỗ Công Phóng tại CQCA
Đến năm 2007, khi chị L sinh đứa con trai thứ hai thì mọi chuyện dần
thay đổi. Phóng có những biểu hiện khác thường. Những lúc tức với vợ
hoặc không đồng ý một việc gì, sắc mặt Phóng lại thay đổi một cách đáng
sợ. Ánh mắt của Phóng cứ trừng trừng nhìn những người làm hắn không vừa
lòng. Cứ tưởng rằng những lúc đó (chỉ trong chốc lát), sau khi hết cơn,
Phóng lại trở về là một người chồng yêu vợ, thương con nên gia đình đã
không đưa Phóng đi chữa trị. Cũng chính sự chủ quan ấy đã đẩy gia đình
và người thân của chị L, gánh chịu một hậu quả đau lòng. Trưa ngày
4/3/2012 khi vừa mới đi làm về, bất ngờ chị L, phải đón nhận những nhát
cuốc đầy oan nghiệt từ người chồng của mình.
Trung tuần tháng 3/2011 một vụ án tương tự cũng đã xảy ra ở xã Yên
Bài (Ba Vì, Hà Nội), người chồng Lê Công Đ. (SN 1974) trong lúc mê muội
dùng dao đâm chết vợ mình rồi cắt cổ tự tử nhưng không chết.
Sinh ra và lớn lên Đ. hoàn toàn bình thường, đến năm 2009, Đ. đột
nhiên có những triệu chứng của một người tâm thần. Cứ đến tối là Đ, lại
ra vườn ngủ mặc cho vợ con và người thân khuyên can. Vợ của Đ là chị Lê
Thị D. (SN 1975), thấy chồng như vậy, tối nào chị cũng phải đi theo dỗ
dành chồng vào nhà ngủ. Ba năm cứ trôi qua như thế, Đ. không đánh đập vợ
con nhiều, ít nói, suốt ngày lầm lì trong nhà, ngoài vườn. Gia đình đã
đưa Đ. đi chữa trị nhưng căn bệnh tâm thần ấy không thuyên giảm.
Chị D. vẫn một mình vừa chăm chồng, vừa nuôi 4 đứa con nhỏ, đứa lớn
nhất mới 11 tuổi, đứa nhỏ nhất mới được 16 tháng. Tối ngày 11/3, lúc 23h
đêm, Đ. ra vườn ngủ nhưng lại cầm theo một con dao. Thấy chồng ra vườn
như mọi khi, chị D. lại lật đật đi theo dỗ chồng vào nhà. Thế nhưng, khi
vừa ra tới sân, Đ, đã vung dao chém vào đầu vợ làm chị D, chết ngay
trên sân nhà. Sau đó, Đ. dùng chính con dao ấy cắt cổ mình tự vẫn thì
được các con và hàng xóm kịp thời phát hiện, đưa đi cấp cứu.
Điều trớ trêu ở chỗ, hai hung thủ nói trên khi bị bắt giữ, tại cơ
quan điều tra đều một mực khai: Vì quá yêu vợ nên mới… giết vợ (!).
Vụ án kinh hoàng nhất do người tâm thần gây ra
Năm 2008, dư luận cả nước
bàng hoàng trước thông tin ở Thôn Cốc Sáng xã Đồng Giáp, huyện Văn
Quan, tỉnh Lạng Sơn đã xảy ra một vụ án mạng rùng rợn và ghê rợn nhất
từ trước đến ngay. Kẻ ác nhân là Hà Văn Pẩu đã dùng dao tước đi mạng
sống của một bé gái mới lên 6 tuổi, sau đó tên này đã phanh thây cháu
bé đáng thương để làm các món ăn. Theo lời khai của Pẩu lại cơ quan
công an, việc hắn gây án chẳng qua là mong muốn thi thể của cháu bé sẽ
giúp hắn chữa được bệnh yếu sinh lý (!).
Sinh năm 1974, Hà Văn Pẩu đã
từng lấy vợ, tuy nhiên cuộc sống vợ chồng của Pẩu không được hạnh phúc
cho lắm. Phần vì Pẩu thần kinh không ổn định, phần vì “trên bảo dưới
không nghe” nên vợ chồng hắn thường hay khúc mắc với nhau. Những lần
như thế, Pẩu lại đánh đập vợ những trận đòn thừa sống, thiếu chết.
Không chịu nổi, vợ Pẩu đã bỏ theo người khác.
|
Còn nữa...
Tags:
tin tức,
xã hội
Ý kiến bạn đọc [ 0 ]
Ý kiến của bạn