Hoang mang
Chủ Nhật, 7 tháng 10, 2012
Sắc phượng vĩ đã vào sâu trong hạ... Tiếng ve vẫn không thôi réo rắt
cho lòng ai thêm nhớ thương, khắc khoải về một khung trời bình yên nào…
Những tán phượng sao cứ mãi thắm xanh cho lòng ai vấn vương một bóng
hình trong mộng.
Đêm mùa hạ thanh vắng mà hữu tình… Dường như đó là khoảnh khắc đất và
trời giao hòa trong nhau mang theo tâm sự của ngàn năm cát bụi… Gió
thổi lồng lộng gọi về cả một khoảng trời mênh mang trong lòng người.
Trăng sáng cùng với những vì tinh tú trên trời cao như tri âm cùng mảnh
hồn đơn côi, khao khát giao cảm cùng cái nghìn năm của trời đất…
Trăng tròn… Có cái gì đó quen mà lạ, xa xôi mà gần gũi. Ánh sáng
thanh và trong vô ngần… Trăng đong đầy ánh mắt anh… Dịu hiền mà sáng
trong… Em nhớ nụ cười ấy, ánh mắt ấy đong đầy trong mắt em… Và em lại
thấy mình tan chảy… Tan chảy trong anh mang theo
nỗi nhớ chở đầy những hoài niệm…
Anh ra đi mang theo một trời đầy nắng trong em… Trời đất này rộng
lắm, sao em lại có thể thấy anh giữa biển người mênh mông, đầy những bon
chen và trái ngang? Đã từ khi nào em không còn tin vào những phép nhiệm
màu đến từ miền cổ tích, nơi mà nàng Lọ Lem gặp chàng hoàng tử của cuộc
đời mình… Cuộc đời vốn trái ngang, có những niềm vui, những nụ cười, cả
nỗi buồn và những giọt nước mắt phải không anh? Nhưng em tin vào hai
tiếng mà người ta vẫn gọi là “duyên phận”. Đó là khi em nghe thấy tiếng
con tim mình đập những nhịp tin yêu, hy vọng… Có lẽ nào tồn tại một sợi
dây vô hình gắn kết tâm hồn hai ta? Có lẽ nào con tim hai ta lại đập
chung một nhịp? Và chúng ta sinh ra vốn để thuộc về nhau? Em mỉm cười vu
vơ và một niềm vui nho nhỏ như chồi non vào hạ…
Nhưng rồi em lại sợ… Sợ mai này, khi hai ta có gặp lại nhau giữa
đường đời và tình cờ đi chung con đường quen thuộc mà hai ta từng chung
đường đến trường, liệu ta có nhận ra nhau? Em sợ khoảnh khắc ấy, hai ta
lại bước về những con đường khác, cùng ngoảnh mặt đi như chưa từng quen…
Nhìn dòng người hối hả lướt qua, mải miết trên con đường kiếm tìm hạnh
phúc, nỗi sợ trong em cứ lớn dần...
Ngày anh ra đi phía chân trời ấy bừng nắng. Dường như nắng cũng theo
từng bước chân anh đi và mừng cho anh... Phải rồi, anh thuộc về miền đất
ấy và phải thuộc về miền đất ấy. Nơi đó có những người thân yêu, luôn
cổ vũ cho những bước đi trên đường đời của anh. Đó là nơi dòng sông quê
hương mang nét dịu dàng của nàng thiếu nữ xứ Huế mộng mơ, nuôi lớn những
tháng năm ấu thơ trong anh, để anh bước đến bên em như bây giờ - anh
của ngày hôm nay. Em đã gửi vào màu nắng cháy hết mình một chút nhớ
thương, một chút đợi chờ, một thoáng lo âu… để nắng mang đến bên anh lời
nguyện cầu từ nơi sâu thẳm trong em… Bình yên anh nhé!
Mây vẫn bay… Mây theo gió bay đến những phương trời vô định. Có lẽ
nào mây cũng mải miết trên con đường kiếm tìm thứ hạnh phúc diệu kì mặc
cho mọi phong ba bão táp, thử thách chông gai đang cận kề? Có người nói
mây dũng cảm. Phải rồi. Yêu thương cũng cần lắm những dũng cảm, để rồi
chỉ cần một chút chút cái gọi là phép nhiệm màu nữa thôi…
Yêu thương
mang đến cho người ta sức mạnh cùng những tin yêu. Và con tim em đã
mang những rung động đầu tiên ấy cất tiếng nói yêu anh. Đó cũng là những
phút giây em thực sự được sống và yêu sống hơn bao giờ hết. Em nguyện
mang bóng hình anh vào trong những giấc mơ, những giấc mơ tinh khôi sắc
hoa bồ công anh, tươi mát, tràn trề nhựa sống trong sắc xanh của cỏ ba
lá…
Gió ơi! Hãy chở đến nơi anh những tâm sự này, những nỗi lòng này… (Ảnh minh họa)
Nhưng rồi em chỉ nhận lại một sự lặng im nơi anh. Và đôi lúc là cả
ánh mắt lạnh lùng cùng những câu trả lời lạnh nhạt… Đó là tất cả những
gì anh muốn nói với em sao? Em không trách anh vì biết đâu trong tim anh
đã ấp ủ một hình bóng khác, không phải em… Phải rồi mà, em cũng chỉ là
một hạt cát bé nhỏ giữa sa mạc mênh mông, chỉ là một hạt nắng trong bình
minh của buổi ban mai. Em không xinh đẹp, không giỏi giang, cũng chẳng
khéo tay… Em chỉ là một loài cỏ dại chìm lấp giữa hương sắc của những
loài hoa kiêu sa lộng lẫy. Hạnh phúc và mãi tỏa sáng anh nhé!
Yêu thương cũng cần một chút thử thách, để rồi con người ta nhận ra
những rung động có thật nơi con tim mình, để lại thấy mình như trẻ mãi.
Anh đi rồi, trước em chỉ là một màu nắng nhạt nhòa và yếu ớt. Bầu trời
cũng vì thế mà không còn xanh thẳm và mây cũng lững lờ trôi như nhớ
thương, tiếc nuối bóng hình ai. Cuộc sống nhạt và thấy dường như mất
phương hướng. Em nhận ra mình trong một thoáng giật mình. Anh không còn
bên em nữa, đó là hiện thực rất gần mà em phải chấp nhận, cho dù có đắng
cay đến nhường nào. Đã từ khi nào, người con trai đến từ ánh nắng ban
mai ấy lại trở thành một phần trong cuộc sống của em. Ngày không anh, em
chơi vơi trong tuyệt vọng và đắm chìm trong nhớ thương, tiếc nuối vì đã
không trân trọng những phút giây ngọt ngào bên anh dù ngắn ngủi và lặng
yên. Bên anh, em như thấy cả một chân trời bình yên và an toàn trong
cảm giác được chở che, bảo vệ. Bên anh, em không còn sợ hãi và đơn độc
và thấy mình lớn thêm lên, dũng cảm hơn, như được thêm đôi cánh vững
chãi để rồi bay đến những chân trời mộng ước. Và giờ đây, em thèm lắm bờ
vai ấm áp của anh, thèm được anh vuốt ve lên mái tóc, thèm được nắm tay
anh thật chặt, rồi trong vòng tay anh, em thỏa sức vẫy vùng… Em sẽ nhắm
mắt lại để đón nhận một nụ hôn như trong truyện cổ tích, để rồi cảm
nhận vị ngọt của yêu thương. Người ta nói nụ hôn có vị ngọt mà…Và em
muốn người cho em biết vị ngọt ngào ấy là anh… Nhất định là anh thôi…
Xa anh, đã có những phút giây em ngã lòng trước những phù du, những
cám dỗ… nhưng rồi những cơn mưa rào đầu hạ… Cảm ơn những hạt mưa… Mùi
mưa, vị mưa… Tất cả đã kéo em bước ra khỏi những giấc mơ dại khờ, để rồi
tình cảm mà con tim em dành cho anh vẫn vẹn nguyên như ngày nào… Không!
Nếu như có một quyền năng nào, em sẽ không để anh rời xa em thêm một
lần nữa. Em hứa đấy…
Em lại thèm được ra biển, để mặc cho những con sóng bạc đầu cuốn em
đi xa mãi, để biển hiền hòa ôm ấp trong vòng tay đong đầy những yêu
thương, để được an ủi vỗ về… Chưa một lần em được nghe tiếng sóng vỗ,
được xây lâu đài cát, được áp vào tai những vỏ sò mang theo âm thanh kì
diệu của biển. Em đã từng ước sẽ được tay trong tay cùng với người mình
thương yêu đi dọc bờ cát trải dài, để cảm nhận thấy cát mềm và ấm dưới
chân, được thả đôi chân trần chạy trên triền cát… Anh à, em có tham lam
quá không? Em muốn những nguyện ước này được thực hiện cùng anh và anh
giống như chàng hoàng tử bước ra từ những giấc mơ phượng hồng của em,
giúp em biến những giấc mơ kia thành hiện thực…
Em đã gửi vào gió những khát khao, những nguyện ước và cả những nhớ
nhung. Anh đang ở phương trời nào thế, có nghe thấy tiếng con tim em
thổn thức? Anh có biết, nơi chân trời này có một trái tim đang khao khát
một tiếng yêu nơi anh. Em mất phương hướng thật rồi... Gió ơi! Hãy chở
đến nơi anh những tâm sự này, những nỗi lòng này… Từ nơi
anh ra đi, có một trái tim đang khao khát một tiếng nói đồng điệu, một tâm hồn tri âm…
Sớm trở về bên em nhé, nắng của em…
Tags:
TÂM SỰ
Ý kiến bạn đọc [ 0 ]
Ý kiến của bạn