Anh không có lòng tự trọng sao?
Chủ Nhật, 7 tháng 10, 2012
Em đã từng nghĩ cuộc sống sẽ như thế nào nếu thiếu
tình yêu?
Em mơ hồ về một thế giới hạnh phúc khi em chọn anh là người chồng. Em
nghĩ tuy giữa hai ta chưa từng tồn tại tình yêu thật sự nhưng khi có con
rồi mình sẽ biết thương yêu, trân trọng nhau hơn. Nhưng giờ thì sao? Mẹ
con em có chỗ đứng nào trong trái tim anh không? Có quá nhiều câu hỏi
đặt ra mà em không tìm được câu trả lời.
Khi mới quen sao em thấy anh ga lăng vậy. Anh chiều chuộng bao bọc em
từng li từng tý một vậy mà khi có được em rồi anh lại thay đổi nhiều
đến thế. Anh đã quỳ xin tình yêu của em vậy mà... Để có được em anh đã
tự ý bàn bạc ngày dạm ngõ của hai đứa mình khi không nhận được sự đồng ý
của em.
Có thể so sánh với bao người trang lứa khác em may mắn hơn họ vì lấy
được chồng giám đốc của một chi nhánh. Vật chất là vậy mà sao lòng em
trống trải quá. Với anh chỉ có công việc và những thú vui của bản thân,
khi mẹ con em đi ngủ em cần một người chồng để tâm sự những áp lực công
việc, cuộc sống nhưng anh ở đâu? Khi em hỏi sao anh về muộn thế anh nói
anh đi công việc. Khi anh đi du lịch về nào là túi to, túi nhỏ quà của
người này người kia ở cơ quan nhưng quà của em anh nói anh quên mất rồi.
Khi con chưa được 2 tháng em và con bị sốt cả đêm em không chợp mắt
được, sáng dậy em bế con mà như sắp ngã em muốn anh ở lại để trông con
nhưng anh nói anh phải đi học.
Con chúng ta Bảo Long cần có cả bố và mẹ anh hiểu không? (Ảnh minh họa)
Khi em nhìn thấy ảnh của anh ở gmail chụp chung với một người đàn bà
khác khoác tay trong bộ đồ tắm biển với không gian yên tĩnh của màn đêm
em chỉ nói ảnh nét nhỉ, em đưa cho anh xem nhưng anh lại nói đứa ở cơ
quan nó thích chụp cùng. Khi anh liên lạc với
người yêu cũ em nói
đã là quá khứ em sẽ tôn trọng điều đó nhưng anh lại để kéo dài đến thực
tại bây giờ. Ngày cưới của cô ấy anh nói dối em đi gần 200 cây số để
chúc phúc cho cô ấy, em biết nhưng em không nói gì, chỉ cần cãi nhau một
chút là anh lại đem chuyện vợ chồng ra phô với cô ấy. Anh không có lòng
tự trọng sao?
Anh! Anh có biết em đau đến thế nào không? Em mệt mỏi với những gì em
phải trải qua. Em tự thấy mình dần mất đi vẻ hồn nhiên, tinh nghịch của
ngày nào. Những nụ cười của em dần trôi vào quên lãng thay vào đó là
những lo toan của cuộc sống và những nỗi đau anh để lại trong trái tim
của một người đàn bà.
Em là một người bình thường nên em không thể sống cao thượng, tha thứ
cho anh mãi được. Em mong anh hãy nhìn lại những gì tồn tại quanh anh
để rồi anh cân nhắc xem anh đã và đang mất đi những gì? Em không muốn
anh tự đánh mất bản thân mình, tự đánh mất
gia đình mình. Con chúng ta Bảo Long cần có cả bố và mẹ anh hiểu không?
Tags:
TÂM SỰ
Ý kiến bạn đọc [ 0 ]
Ý kiến của bạn